Hà Nội vào đông
Giọt hiên rơi, tí tách
Thời gian
Hà Nội vào đông
Hàng liễu rủ, khẽ khàng
Hiu quạnh
Hà Nội vào đông
Tiếng rao đêm, ướt lạnh
Tê lòng.
— —
Hà Nội vào đông
Sương giăng giăng, bồng bềnh
Hơi thở
Hà nội vào đông
Em trăn trở, tiếng lòng
Cùng ai?
Hà Nội vào đông
Cần cái ôm, Hồ Tây
Lộng gió
Hà Nội vào đông
Góc phố nhỏ, ánh mắt
Tìm nhau.
— —
Hà Nội vào đông
Tôi bên em, nụ hôn
Lạnh mát
Hà Nội vào đông
Mắt em cười, bát ngát
Cúc hoạ mi.

Em hỏi anh có về Hà Nội với em không?
Nắng tháng năm đã tô hồng đôi má
Giờ tan tầm, mình em bon chen giữa dòng người hối hả
Gom chút nắng chiều gửi người nơi xa.
Em hỏi Sydney hạ còn không anh, còn bóng chiều chưa đổ?
Hay thu đã vội sang, anh khoác chiếc áo vàng
Sao bên em lá chưa đổi màu, hoa vẫn cười với phố
“Chẳng nhớ nổi một con đường”, chiều mình em lang thang.

Em không giận đâu ạ,
Không có chi đâu anh,
Cuộc đời là biển cả
Sóng đẩy em chòng chành.
Nhưng em ơi biết chăng,
Biển vẫn một màu xanh
Giờ vẫn thổi về bất tận
Biển yêu kia vẫn trao và nhận,
Dù thuyền em có chòng chành.
Nên chia sẻ cùng anh,
để quên di những âu lo, trăn trở
Nếu có nghĩ suy, cứ việc than thở,
Đừng thờ ơ với việc sẻ chia
Vì anh rồi sẽ là bến bờ kia
Để thuyền em về trong đêm xa vắng
Mặc sóng đời kia chẳng bao giờ lặng
Thuyền vẫn ở cạnh bờ trong giấc ngủ lênh đênh.