Bao yêu thương thì thành đủ nhớ?
“Em vẫn hay bảo anh, chỉ có anh mới gọi bạn gái anh là “yêu thương” thôi. Con người gì mà tình cảm dễ sợ, cả yêu lẫn thương chỉ trong một tiếng gọi...”
…
Yêu thương ah, nếu em ví cuộc đời như những bài thơ
Có bài sẽ vui, nhưng cũng có bài thơ buồn lắm
Những dòng thơ xưa anh gửi em, niềm vui anh gửi gắm
Bài thơ này, phải chăng là nốt lặng trong trái tim anh?
….
Chợt nhớ ngày xưa đôi mình nắm tay nhau đi trên bờ biển vắng
Giấc mơ kia đến rồi đi, ai tính được bao giờ.
Em luôn thổn thức khi anh gọi mấy tiếng “yêu thương ơi”
Giờ với em âm thanh ấy là niềm riêng khắc khoải?
Âm thanh của đêm Hồ Tây lang thang bên nhau, một thời vụng dại
Có phải xa anh rồi, giờ âm thanh đó cũng xa xôi?
…
Anh biết cuộc đời hay tình yêu có biết bao mùa trôi
Cuộc sống em chọn giờ đây không có anh rồi sẽ khác?
Khác cả giấc mơ, cả âm thanh gọi nhau mình từng đổi chác
Đã từng yêu cháy lòng, từng hẹn nhau dâu bể
Đã từng thương đến thế, sao giờ mình anh chơi vơi?
Nhưng em ơi, bao yêu thương thì thành đủ nhớ,
Bao nhiêu nợ để chúng mình là của nhau?
Bao nhiêu đau để thành ký ức?
Bao thổn thức để ta thực sự lãng quên?
Bao nụ hôn để khiến ta lưu luyến không rời?
…
Anh đã từng chờ đợi, từng cả thế giới lang thang đi khắp mọi nơi
Để khi gặp em mà nghĩ rằng có lẽ mình nợ nhau từ kiếp trước
Nên ba năm qua dù mối tình mình chơi vơi như con tàu nhổ neo sóng nước
Vẫn gạt những xa xôi, mệt mỏi, nước mắt để kiếp này trả hết cho nhau.
…
Uh thì ba năm qua mau, uh thì nghĩa kia thay đổi,
Uh thì cuộc đời có biết bao mùa trôi, uh thì em không hề có lỗi
Uh thì có biết bao tình yêu đi qua và không bao giờ đến nữa
Anh vẫn mong ngày em bình yên về ngồi cùng anh bên cửa
Và anh không bao giờ phải trách bản thân mình vì quá yêu em.