Câu chuyện về những đốm đỏ của bông hoa Winterberry
Ngày giao thừa làm tôi nhớ về bản thân mình 8 năm trước. Khi đó còn là sinh viên ở xứ Bạch Dương xa xôi. Nước Nga với tôi hồi đó có rất nhiều kỷ niệm, nhưng có lẽ những ngày giao thừa như này là những ngày tôi khó quên nhất. Tôi nhớ năm đó tết cũng vào tầm cuối tháng 1, đầu tháng 2 như bây giờ. Nhiệt độ hạ xuống lạnh cóng, buổi tối có khi chạm ngưỡng âm 30 độ C. Ngoài trời phủ tuyết trắng xoá. Những ngày gần tết cũng là những ngày ôn thi cuối kì. Lúc giở sách ra học, lúc ngồi nhìn tuyết rơi mơ màng, lúc lướt lướt Facebook xem mọi người trang trí tết ở nhà, tôi còn nhớ có nhiều lúc tôi đóng tất cả mọi thứ lại và bật ra sau đó là những khổ thơ con cóc 4 câu ngắn ngủi, ví dụ như:
Giao thừa
Đêm cứ lặng thinh
Bàn giao mới cũ
Một mình giao ai.
Hay là:
Một mùa tết nữa lại qua
Nhà nhà đang rộn sắc hoa ánh đèn.
Nơi tôi ở, phương trời xứ lạ
Hoa tuyết bay phũ gốc thông già.
Sáng ngày 30 hôm đó bận rộn hơn thường ngày. Buối sáng mò lên trường để gặp thầy giáo, đầu giờ chiều lại lên trung tâm thành phố để đi làm thêm, cuối buổi tối lại tranh thủ học tiếng anh. Hồi đó tôi sống gỏn gọn trong $420 mỗi tháng tiền của chính phủ gửi qua, nhưng lại mong muốn được bật sang xứ Cờ Hoa sau này, nên phải làm thêm để có tiền mua sách, hay các khoá học tiếng anh. Ngày 30 của tôi cứ cắm mặt mũi vào công việc như vậy. Tối hôm đó lúc ăn xong thì điện thoại vang tiếng gọi của chị chủ công ty. Chị ấy bảo có khách đổi chuyến bất ngờ và cần tôi tới giúp (công việc làm thêm của tôi hồi đó là hướng dẫn viên du lịch). Thế là tôi lại cúp mông ra khỏi nhà và mò mẫm về nhà vào gần nửa đêm. Tuyết rơi rất dày, ngước mặt nhìn lên đèn đường là cái ánh đèn mờ vàng vàng hoà với những bông tuyết rơi xuống xối xả như mưa rào. Ngoài đường không một bóng người. Tôi cúi mặt xuống để tránh gió quất vào má bỏng rát. Cả ngày hôm nay ở ngoài trời quá nhiều, khiến cho cái ủng với 3 lớp tất dày không còn trụ được nữa, từng ngón chân cứ cảm giác như có ai đó cầm kim chích vào, từng mảng da một.
Thế là tôi tủi thân, và những lúc đó tôi lại đặt câu hỏi, tại sao mình phải cố gắng, tại sao mình phải gồng lên để là người khác biệt, để thoát khỏi cái “trung bình” của cuộc sống những người xung quanh mình. Sự kiệt sức được cộng hưởng với không khí ngày giao thừa cuối năm, tôi cảm thấy mình đang như những cái xe ở bên đường kia, đang dần nhỏ bé đi và bị tuyết vùi lấp.
Đó cũng là lúc tôi nhìn thấy winterberry. Cành cây khẳng khiu cô quạnh trong gió tuyết, nhưng ở phía trên là những quả berry đỏ mọng, vươn ra mạnh mẽ toả sáng dưới ánh đèn đường. Tuyết đọng trên chùm quả che đi một nửa, để lại những chấm đỏ lấp ló, nhưng vẫn rất nổi bật. Tôi dừng lại và ngước mặt lên nhìn chăm chú. Winterberry là một loài cây dại mọc phổ biến ở Nga, người Việt cứ mùa đông nhớ nhà, nhớ tết, và đặt cho nó cái tên là Đào Đông Đỏ, tôi thì gọi nó là hoa đào berry. Đào đông thường được tượng trưng cho sự ấm cúng, sum họp và may mắn. Nhưng với tôi lúc đó, những quả đào đỏ kia lại là những chiến binh. Hoàn toàn trái lập với xung quanh và trái lập với tôi, những trái đào đỏ kiêu hãnh như nói với tôi rằng, cho dù mùa đông có khắc nghiệt, cho dù tuyết có phủ trắng xoá và cho dù có cô đơn và chỉ là loài hoa duy nhất nở vào mùa đông, thì nó vẫn sẽ đẹp nhất. Và tôi bỗng thấy rằng, mình cũng như loài hoa kia, cũng sẽ là chiến binh cho dù trong hoàn cảnh nào.
Nghĩ đến đó, bỗng nhiên tôi bước nhanh hơn. Tôi muốn về nhà sớm để kịp tắm tất niên, một hoạt động mà tôi thích nhất vào đêm giao thừa, để gột rửa những điều xấu đã qua trong năm cũ, rồi để kịp chuẩn bị gì đó món ăn truyền thống và gọi về nhà cho bố mẹ. Bỗng nhiên giữa tuyết trời mùa đông nước Nga, tôi ngửi thấy thoảng thoảng đâu đó mùi hương trầm, có thể chỉ là trí tưởng tượng thôi, nhưng cũng khiến mình cay cay sống mũi.
Nhiều năm đã trôi qua, đi qua nhiều nước, giờ tôi lại đón tết ở Úc. Úc vẫn đang là cuối mùa hè, và tất nhiên không còn tuyết, không còn những chùm đào đỏ trong đêm kia nữa. Vẫn còn đó những tham vọng, hoài bão, những deadlines, những ngày dài làm việc, nhưng bây giờ tôi cũng không còn phải lo lắng về kinh tế như xưa nữa. Ngày 30 cuối năm nay, tôi lại xa nhà, nhưng tôi cố gắng sắp xếp công việc. Sáng sớm gọi điện về cho bố mẹ, rồi lau dọn nhà cửa, phóng xe ra chợ Việt mua vài món tết, một chậu lan đỏ nhỏ để lấy may mắn. Bật xíu nhạc xuân và viết một vài dòng cảm nghĩ. Tối nay sẽ vẫn tắm tất niên, và gọi điện chúc tết gia đình lúc giao thừa. Dù ở Úc, tôi vẫn sẽ luôn là một chiến binh, vẫn là nhành winterberry trong tuyết trắng xứ Bạch Dương như thửa nọ.
Uh, tết là quê hương, là gia đình đó. Nhưng tết cũng là ở trong lòng mình nữa.
Chúc các bạn một chiều tất niên ấm áp.
Sydney, Tết Tân Sửu, 2021.