Ký ức bão.
Mẹ sinh con ra giữa trời giông bão
Mưa sụt sùi, bùn nhão, nắng cháy da
Những cơn bão quành quật gần, xa
Ló chưa kịp phơi, nước đã dột quanh nhà.
Bạo vô tứ tung, rộn tiếng vịt tiếng ga
Gió thổi lộng, khuôn nhà sau thốc mái
Nước chớm nền, cha đắp gạch chặn lại
Vạt rau mẹ mần, nước lút, mẹ đứng trông.
Vườn cây sau nhà, nước tràn trắng mênh mông
Níu chạc, buộc dây, cha bựa qua cắt tém lại
Đã chuẩn bị từ khi bạo còn ngoài ngái
Nhưng dừ bạo vô rồi, vẫn bật rệ đổ ngổn ngang.
Bạo gầm xé cả khung trời ngang tàn
Nước trong vườn giờ đã ngang trúc cúi
Cha mẹ vẫn ở trong nhà cặm cụi
Chống lại ông trời, mưa, bão, lũ, thiên tai.
Gió lồng, gió đập, đêm điểm canh hai
Điện vẫn mất, mẹ bỏng lửa đứng ngồi nỏ ngủ
Cha thương tình, quay sang kéo vào lòng nhắn nhủ
“Quằn quéo cả ngày rồi, chắc vài tiếng nựa là tan thôi.
Mặc kệ ngoài kia cây cối có bị cuốn trôi
Nhà ta móng cao, mái ngói khoan chắc chắn.
Lụt có lên nhưng Mình đừng lo lắng
Gió bạo sắp tan rồi, nước sẽ rút ngay.”
Trời sáng chập choạng, gió ngoài vườn bớt lung lay
Mưa vẫn còn nhiều, nhưng không còn đổ xuống đầu người xối xả
Nước lũ ngoài đường không còn lộng sóng cả
Tin chắc rằng tâm bão đã dần rời xa.
— — — —
Cùng đã hai mươi năm rồi từ ngày bão qua
Hôm nay lại một mùa bão nổi
Nhưng giờ đây có một điều thay đổi
Con không thể ở nhà chống bão cùng mẹ cha.
Con vẫn thức khi bão vào nhà ta
Nỗi nhớ quê vẫn nhói lên bên ngực
Nghe tin rằng xóm thôn mình ngập lụt
Cha mẹ già liệu có được bình yên.
— — — —
Ở bên này con vẫn ưu tiên
Nghiên cứu của con vẫn luôn là về bão lũ
Thuỷ lợi, môi trường, dòng chảy, con học đủ
Đợi một ngày chống bão cùng mẹ nha.
Con mong rằng sẽ học được cách trị lũ giúp làng ta
Học được cách dự báo bão từ khi hắn còn tít xa ngoài ngái
Để mỗi lần bão vào dân mình không còn phải hại
Và con không còn quặn lòng những đêm trắng ở miền xa.
Sydney, mùa bão, 2020.
Chú thích: Ló = lúa, Ga = gà, Bạo = Bão, Lút = Lụt, Mần = làm, Chạc = dây bện, Trúc cúi = đầu gối, Ngoài ngái = ngoài xa