Nhảy việc

Luis Nguyen
4 min readNov 13, 2023

--

Ngồi làm việc rồi bâng quơ mình quay sang thấy ông sếp đang ngồi làm cái bài trình bày của ổng, mình chú ý thấy vẫn là những cái slides cũ mà mình đã thấy nó cả nửa năm nay, quay lại hỏi sếp:

Tèo: Ê mày, sao tao thấy mày có một cái bài trình bày mà đưa đi nói khắp mọi nơi thế, từ trong nội bộ tổ chức, rồi sau thấy lúc mày đi mấy cái hội thảo, hay lúc mày sang làm việc với NASA, hay với bên cơ quan chính phủ Mỹ, rồi thậm chí khi mày tháng trước qua làm việc với bên Gates Foundation, hay là qua bên Liên Hợp Quốc, mày đều dùng đúng một cái bài trình bày thế, nói mãi thế không chán ah?

Sếp: Ừ thì đúng rồi, thì đang làm một cái dự án lớn, ngoài các đối tác đang có, đang cần thêm người hợp tác và cần thêm tiền, nên cứ bên nào mình nhắm tới là mình phải trình bày thôi.

Tèo: Nhưng mà tao cứ có cảm giác một câu chuyện cứ đưa ra nói mãi tao thấy chán.

Sếp: Ah đó là mày chưa biết thôi, mỗi lần với mỗi đối tác khác nhau là mày lại phải thay đổi một xíu về nội dung, về tông giọng, về cách trình bày, rồi mày còn học nữa, mỗi lần thế là mày học đầy thứ mới, để sau này lại trình bày chỗ khác thì mày lại làm tốt hơn.

Sếp: Hơn nữa tao đâu có nói mãi đâu. Dự án có khi một năm, có khi 3 năm, 5 năm, có khi dự án nhiều năm thì lại có các giai đoạn khác nhau. Rồi mày phải chạy theo từng cái đó mà phát triển bài trình bày của mày mà. Có thể bây giờ mày thấy là tao đi đâu cũng nói về đúng một cái đề tài này, nhưng mà khi dự án này hết, mày sẽ thấy là tao lại chuyển sang nói về cái khác. Quan trọng là dù cái nào đi nữa, mục tiêu cuối cùng là nhiều người công nhận cái tao đang làm, và họ đầu tư cho tao nhiều tiền (lão cười).

Sếp: Mà tính ra các cái dự án khác nhau đó là cái làm cho tao trở nên thú vị hơn trong mắt tụi mày. Chứ nhắc đến tao, ai chả biết tao làm gì, cả cuộc đời tao đi làm hơn 30 năm nay thì tập trung vào đúng một thứ đó mà. Rồi cũng nhờ tụi trẻ như mày, tao cũng có luồng gió mới nữa. Sắp tới trong bài trình bày của tao sẽ là một loạt kết quả của việc sử dụng học máy (Machine Learning) trong mô hình chất lượng nước mà mày đang làm đó. Đó chính là cái luồng gió mới, làm cho tao trở nên thú vị hơn. Tháng 9 tới là mày phải có ít nhất cho tao một phần kết quả như đã thảo luận để tao đi kiếm tiền về đó (lão lại cười, còn mình thì nhăn nhở).

Một đoạn hội thoại nhỏ nhưng mà làm mình phải suy ngẫm, đúng là trong cuộc sống thì không thể mãi ăn mày quá khứ được. Trước kia mình đôi lúc cũng muốn được kể bao nhiêu cái học bổng toàn phần (mình vẫn tự hào là ở trong trường đại học cả tới chục năm nhưng chưa bao giờ phải tốn một đồng nào tiền học hay chi phí ăn ở cả), rồi được vào danh sách deanlist, tốt nghiệp xuất sắc, trợ giảng xuất sắc, luận án xuất sắc, tốt nghiệp trường top thế giới, rồi đủ thứ cả danh sách dài cả trang giấy các loại giải thưởng lớn bé khác nhau, mọi thứ đó nếu cứ bấu víu lấy nó thì chỉ có nói lên một điều duy nhất thôi, mình vẫn đang mãi ở trong cái dự án cái thời ở trong trường đại học đó (từ sinh viên, thạc sĩ, tiến sĩ).

Đến lúc chuyển qua dự án khác, có lẽ bài trình bày cần phải khác đi. Đó chắc sẽ bắt đầu là sản phẩm tạo ra là gì, impact tới ai, tính sáng tạo đổi mới đến đâu, và tính kế thừa ra sao, hay cái rõ hơn hết là tài chính (tài chính tập thể là các dự án được đầu tư tiền và tạo ra tiền, và tài chính cá nhân là chuyện nhà cửa xe cộ tài sản đầu tư).

Có lẽ không chỉ trong công việc, mà trong cuộc sống, con người ta cũng cần phải chuyển qua các dự án mới (công việc mới, cuộc sống mới, mối quan hệ mới, hay đơn giản là một thú vui mới etc.) khi dự án cũ đã qua, không ai sống bám mãi trong cái thành tích của quá khứ được, chán lắm.

P/s: Ảnh chụp từ cái quán cafe 360 bar and dinning ở Sydney. Họ thiết kế cái sàn xoay vòng chầm chậm, nên lên đó cứ ngồi yên và sẽ thấy toàn cảnh Sydney. Lúc đầu mới lên sẽ ồ òa, nhưng khi nó quay được tầm chục vòng rồi thì không còn ai thèm nhìn ra ngoài nữa.

--

--

Luis Nguyen
Luis Nguyen

Written by Luis Nguyen

0 Followers

Hey Duy, don’t make it bad. Take a sad song and make it better.

No responses yet