Sống chậm
There is a moment of the day when the streetlight still waiting for the sun to be fully awaken and the time is rolling over from night to day. People call it rush hour. In the city where I live, it usually happens around 6:30 to 7am in every winter days. If you try to stop the time and actually watching the moment, you will have the chance to enjoy the combination of a lot of things, colors, the smell, the air, the temperature, and the people. There is yellow colors of the stress light, the red color from the light back of the car on the stress, the white color of the sun still hide itself behind the night cloud. Those, blend together making a Van Gogh oil painting in front of your eyes. Then if you move your hands outside of the window, you could feel the cold air near the earth surface is trying to go away to give the place to the warmer air of the day coming in. The advection process of cold and warm flow is trying to happen quickly before the sun coming out, but today was different. It was raining this morning. The air became saturated. However, the rain giving you a special effect on this moment. It makes it last longer, it also brings the smell of soil and grass from the ground go up to the window on the second floor where I was standing.
Some of the rain drops clotted on the window surface gave me a hundred of convex glasses. Through them, the outside stress is distorted and the oil-painting become a starry-night from an anonymous post- impressionist.
Those moment, when everything is not moving, and when the sun has just lifted up his eyes, making a big yawn and trying to say “5 more minutes!”, the only movement that make this moment called “rush” is the people. Flickering behind those cars on stress are those hasten faces of early-morning-going-to-work of moms, dads, or of some construction workers who is trying to catch up with the morning shift.
I love such beautiful raining mornings.
Sống chậm.
Trong một ngày có hai khoảng khắc mà tôi thực sự muốn mình sống chậm lại, cả hai đều được gọi với cái tên có lẽ không hề chậm chút nào: Giờ cao điểm. Kì lạ thay, trong những khoảnh khắc không chậm này, tôi lại muốn dừng thời gian lại và đứng ngắm nhìn mọi vậy chuyển động qua khung cửa sổ từ tầng hai nhà mình. Sáng hôm nay, trong cái mùa đông của xứ trung-bắc nước Mỹ, vào đầu tháng hai, thay vì được ngắm nhìn khung cảnh trắng xóa của tuyết, thì ông trời bỗng dở chứng tăng nhiệt độ lên hơn 10C và đổ mưa. Sau gần 3 tháng lạnh giá, thì có lẽ được tỉnh giấc vào một buổi sáng thế này khiến tôi không thể không tận hưởng nó.
Sáng nay, tôi bắt gập cái khoảng khắc đấy vào tầm 6:30–7 giờ sáng. Trời vẫn chưa sớm hẳn khi mà ông mặt trời vẫn còn ngái ngủ chưa chịu chui ra khỏi chăn của mình, và hàng đèn vẫn còn tỏa cái ánh sáng vàng ấm xuống mặt đường. Nhìn qua cửa sổ bạn sẽ thấy một bức tranh sơn dầu đầy màu sắc. Sắc vàng của ánh đèn, màu đỏ của đèn hậu xe hắt lên, hòa vào cái sáng mong manh của cây đèn trước sân nhà với cái kính lọc màu xanh lá nữa. Tất cả hòa quyện vào nhau sống động như bạn đang được đứng kế bên cạnh Van Gogh khi ông ấy vẽ vậy.
Mở cửa sổ đưa tay chậm chậm ra ngoài, bạn sẽ cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ trong không khí. Ở trong cái thời gian mà ông mặt trời chuẩn bị ló dạng, hai dòng khí nóng và lạnh ở tầng gần mặt đất sẽ đổi chỗ cho nhau. Nhưng hôm nay trời lại mưa. Không khí trở nên bão hòa và cái qúa trình di chuyển của luồng khí sẽ chậm hơn thường ngày, khiến cho tôi được cảm nhận cái quá trình này lâu hơn và rõ rệt hơn.
Mưa đánh thức mùi lá lâu nay nằm ủ dưới lớp tuyết sâu. Mưa cũng đánh lừa thảm cỏ non rằng “Đông đã hết, xuân đến rồi”, vươn mình xanh trở lại thôi. Tôi khẽ đưa tay đẩy cánh cửa sổ rộng hơn, nhắm mắt lại và hít một hơi đầy lồng ngực. Mùi đất, mùi lá và mùi cỏ non quyện vào nhau thật là thú vị.
Một vài hạt mưa bay theo gió rồi đọng lại luôn lên khung cửa sổ, tạo nên hằng trăm cái kính lúp nhỏ bé xíu. Nheo mắt qua lớp kính đấy để ngắm nhìn toàn bộ cái khung cảnh bên ngoài bị bóp méo đi, như một bức starry night của một tác giả vô danh thuộc trường phái ấn tượng vậy.
Khoảng khắc này, khi mọi thứ dường như không chuyển động. Khi ông mặt trời chỉ nhướng cặp mắt của mình nhìn xuống nhân gian rồi quay lại tắt đồng hồ báo thức, ngáp một cái rõ to rồi thì thầm với bản thân “thêm 5 phút nữa”, thì có một sự chuyển động khiến cho sự giao thời này được đặt tên là giờ cao điểm — con người. Lấp ló sau hàng xe dưới kia, bạn có thể nhìn thấy những gương mặt vội vã của các ông bố, bà mẹ, hay của một chàng công nhân trẻ đang cố gắng lái xe hối hả để bắt kip ca sáng của mình.
Sáng nào cũng vậy, tôi nhấn nút stop time, rồi đắm chìm vào cái thế giới của riêng mình để ngắm nhìn cái thế giới chuyển động ngoài kia, để rồi cảm thấy mình thật may mắn vì được trao cho cái quyền sống và tân hưởng những khoảng khắc tuyệt vời như vậy. Chỉ sau vài phút nữa thôi, tôi cũng sẽ hòa mình vào trong làn xe đang nối đuôi nhau ngoài kia, nhip độ sẽ tăng dần lên khi mặt trời lên cao. But for now, just enjoy the moment.
p/s: Chợt nhận ra là mình quên hết tính từ tiếng việt rồi : ((