Xin chào 2024!
Mình quyết định đặt mục tiêu đầu tiên của năm 2024 là hoàn thành cuốn truyện “Tuổi thơ dữ dội” của Phùng Quán. Lý do thì đơn giản lắm, năm 2023 mình ko đọc được nhiều, vì một năm bận quá, không cân bằng được nhiều thứ, và rồi lúc ở Huế một tuần trước, đặc biệt hơn, có người bảo với mình là mỗi lần đi trên những nẻo đường Nội Huế, bạn ấy lại nhớ về cuốn sách này. Thế là mình quyết định là sẽ đọc hết tác phẩm trong tuần đầu tiên của 2024. Chỉ vài ngày vội vàng lúc thăm nhà, xen lẫn giữa những chuyến đi, thì mình đọc, chưa mua được sách, mình đọc trên điện thoại, lúc đi xe thì nghe sách nói, mua được sách rồi thì cứ tranh thủ từng lúc rỗi để cầm nó lên. Thế mà cuối cùng cũng xong! Mục tiêu khởi động dù nhỏ thôi, nhưng đầu xuôi đuôi lọt cho một năm 2024 nhiều tham vọng.
Người ta bảo đọc sách là phải chậm, để còn ngẫm, còn mình thì cứ như ăn vội, cứ chui vào sách như đang quay lại mấy ngày ở Huế tuần trước vậy, đến nỗi mấy đứa trẻ nói chuyện với nhau, mình cũng đọc nó bằng giọng Huế. Tác giả cũng tài thật, không chỉ lột tả được sự tàn nhẫn của cuộc chiến qua con mắt ngây thơ của lũ trẻ, đặc biệt là Mừng, mà còn lột tả được sự can cường, xem cái chết tựa lông hồng của lũ trẻ đó. Mình còn nhớ lúc đọc tới Vịnh-sưa hy sinh, mình cứ thấy uất ức với ngay cả chính em ấy, với những đứa trẻ khác, nhưng tác giả lại chuyển nó qua phân cảnh khác nhanh đến mức cái chết của em ấy không còn là tâm điểm nữa, nó chỉ còn đọng lại trong tiềm thức của mấy đứa trẻ như Hiền, thấy Vịnh-sưa mỗi lần nhìn qua ống nhòm. Rồi các địa danh của Huế trong chuyến đi tuần trước của mình cũng hiện lên rõ mồn một, từ cây cầu Tràng Tiền bị bom đánh sập, tới dòng Ô Lâu trong ca khúc của Quỳnh Sơn Ca.
Mình sẽ không nói tới câu chuyện đi tìm thuốc cho mẹ của Mừng, hay hành trình thoát khỏi ngục tù của Lượm Sứt, sự ngây thơ và nỗi oan khuất của Mừng, hay bài hát “Sông Ô Lâu Kháng chiến” của Quỳnh Sơn Ca, hay mình cũng sẽ không bàn tới viên ngọc “tuổi thơ” trong tác phẩm qua con mắt của nhóm Vệ Quốc Đoàn con nít, mình cũng sẽ thôi không nói về những thổn thức rất xa lạ của chiến tranh qua con mắt của các em nữa, vì có quá nhiều phiên bản đánh giá ở ngoài kia rồi. Với mình, thật thú vị khi đứng ở giữa đất Huế, đi vào các cung điện, lăng tẩm, và nghe về lịch sử xa xăm một thời rất rất lâu rồi, rồi lại quay về đường Lê Lợi, đi qua các khu phố Tây để thấy cuộc sống hiện đại thời bấy giờ, hay đi trên xe, lâu lâu mấy bác tài nói tới Huế ở tết Mậu Thân năm đó chống Mỹ, còn khoảng kháng chiến chống Pháp không được nhắc tới nhiều, thì Tuổi thơ dữ dội mang tới cho mình cái khoảng trống của Huế vào thời gian đó.
Bắt đầu 2024 một cách rất vội, nhưng cũng chậm.